Nguyễn chở Ngọc dưới mưa, những giây phút hạnh phúc giản dị mà đong đầy yêu thương
Hạnh Phúc Dưới Mưa
Đêm ấy, bầu trời như muốn kể câu chuyện của riêng mình. Cơn mưa rả rích không lớn, nhưng đủ để làm con đường trước mặt Nguyễn và Ngọc loang loáng ánh đèn. Trên chiếc xe máy cũ, Nguyễn chở Ngọc đi qua những con phố tĩnh lặng, mặc cho mưa thấm qua áo.
Ngọc ngồi sau lưng, tay ôm nhẹ lấy eo Nguyễn. Hơi ấm từ anh lan tỏa, xua tan cái lạnh của đêm mưa. Cô khẽ tựa đầu vào lưng anh, cảm nhận nhịp thở đều đặn và hơi thở mang mùi hương mộc mạc của mưa hòa cùng đất trời.
"Em lạnh không?" Nguyễn hỏi, giọng trầm ấm vang lên giữa tiếng mưa.
"Không, em thấy ấm lắm," Ngọc khẽ đáp, giọng nói mang theo một nụ cười nhẹ.
Những khoảnh khắc giản dị
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, giọt mưa nhỏ lăn dài trên kính chiếu hậu như những dòng kỷ niệm đang chầm chậm hình thành. Nguyễn đạp ga thật nhẹ, không vội vã. Đối với anh, mỗi giây phút ở bên Ngọc đều đáng trân trọng, dù chỉ là một hành trình ngắn ngủi qua cơn mưa.
Ngọc nhìn qua vai anh, ánh mắt mơ màng ngắm nhìn những vệt sáng mờ ảo phía trước. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn nghĩ đến những áp lực công việc, trách nhiệm gia đình hay những nỗi lo âu thường trực. Cô chỉ cảm nhận được sự bình yên – bình yên khi có Nguyễn ở bên, chở che cho cô, dù là dưới cơn mưa hay bất kỳ sóng gió nào.
Cơn mưa đá bất chợt
Trời bất ngờ trở lạnh hơn khi những hạt mưa đá nhỏ rơi xuống, nảy lách tách trên yên xe. Nguyễn giảm tốc, khẽ quay lại nhìn Ngọc.
"Mưa đá rồi, chắc lạnh lắm. Em chịu được không?"
"Em không sao. Miễn là em được ngồi sau lưng anh, thì mưa hay đá cũng không quan trọng."
Câu nói ấy khiến tim Nguyễn ấm lên. Anh mỉm cười, siết chặt tay lái hơn, như muốn đưa cô qua bất cứ điều gì phía trước.
Những giây phút đong đầy yêu thương
Mưa vẫn rơi, nhưng dường như họ không còn bận tâm nữa. Nguyễn cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ Ngọc, còn Ngọc lại thấy được một điểm tựa vững chãi, nơi cô có thể bỏ lại mọi muộn phiền.
Khi họ dừng lại bên một trạm trú mưa nhỏ, Nguyễn tháo chiếc áo khoác của mình khoác lên vai Ngọc. Cô nhìn anh, ánh mắt chứa chan yêu thương.
"Cảm ơn anh," cô nói nhỏ, và không kìm được nụ cười.
"Ngốc ạ, anh chỉ muốn em không lạnh thôi."
Trong ánh đèn mờ nhạt của trạm trú, những giọt nước còn đọng trên tóc họ lấp lánh như những vì sao. Hai người đứng sát bên nhau, không nói nhiều, nhưng trái tim họ như hòa chung một nhịp, xóa tan khoảng cách giữa hai tâm hồn từng mang nhiều tổn thương.
Ký ức không thể phai
Cơn mưa hôm ấy không chỉ làm ướt con đường họ đi qua mà còn in đậm vào ký ức cả hai những giây phút hạnh phúc giản dị. Đó là lần đầu tiên Ngọc nhận ra rằng, cuộc sống có thể khó khăn đến đâu, chỉ cần có Nguyễn bên cạnh, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Với Nguyễn, cơn mưa ấy là lời nhắc nhở rằng tình yêu không nhất thiết phải đến từ những điều to lớn. Đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc đơn giản như chở nhau dưới mưa, cũng đủ để trái tim cảm thấy ấm áp và trọn vẹn.
Last updated
Was this helpful?